Một chiều đông Hà Nội mờ nhân ảnh. Xe cộ không quá đông, không quá vắng. Tôi không quá mệt, không quá…khỏe. Bình thường như bao ngày bao người. Dừng xe (số tự động, để D) trên dốc ngã tư Nguyễn Chí Thanh – Đê La Thành, làn giữa. Bên phải có một chiếc Fortuner. Lơ đãng nhìn quanh và cúi xuống xem lại ít tài liệu.
Xong việc. Ngẩng lên. Bỗng toàn thân lạnh toát. Cái quái gì thế này? Xe trôi vèo vèo xuống dốc. Sắp qua cả đuôi xe Fortuner. Chết mất. Chết mất. Tôi gồng chân điên cuồng đạp phanh. Cứng ngắc. Tay quáng quàng ôm chặt vô-lăng. Tim đập mạnh tới nỗi tiếng thình thịch vẳng cả lên tai. Tóc, lông tơ và có lẽ cả lông mũi đua nhau dựng đứng.
Nhưng vô vọng. Xe vẫn cứ trôi. Thậm chí còn nhanh hơn.
Khi hoảng loạn lên tới đỉnh điểm, hình như vài giây, thì mắt tôi nhận ra cái Fortuner đang tiến. Ồ, vậy là xe mình đứng im. May quá. Sướng quá. Mồ hôi tôi ùa ra từ trán và lưng. Ướt đẫm.
Cảm giác hưng phấn ngập tràn. Mặt nóng bừng nhưng khoan khoái. Giống như các bạn nằm mơ, gặp ác mộng tang thương tàn khốc. Nhưng giật mình tỉnh dậy thở phào biết rằng không có thật. Như tự do hít căng lồng ngực khi được cứu từ dưới sông lên.
Ảo giác sinh ra khi chúng ta bị bất ngờ, quá tập trung vào một thứ. Sau này tôi không bị nữa. Hình như nó chỉ xảy ra với người lái lỡ cỡ. Nghĩa là không phải tài non mà chẳng tài già.
Dù sao, tôi luôn nhớ và cảm ơn trạng thái ấy. Giúp ta cảm nhận được nguy hiểm khi ngồi trên ôtô. Để lái xe cẩn trọng và nhân ái hơn.